[Fiction] [Vampire Hunter Movie] [HenryAbra] Four Times Henry Waited (and the one time time he didn’t) – Chap 1

Author: et2brute

Translator: Sandra

Beta: RInnie H

Rating: K+

Fandom: Abraham Lincoln: Vampire Hunter (movie)

Characters: Henry Sturges, Abraham Lincoln

Relationship: Henry Sturges/Abraham Lincoln

Status: Completed

Summary: Henry Sturges tham gia một trò chơi kéo dài hàng thập kỉ.

Sau cùng, anh đã tìm đươc một cô gái tên Gabrielle trên phố. Không có bất kì nhà trọ với ánh đèn tù mù nào xung quanh; đây cũng chẳng phải một cuộc chạm trán lãng mạng ở góc phố, nơi mà anh có thể sẽ bắt gặp một thiếu nữ đang ngắm trăng. Không cần một sự giả tạo hay ngôn từ hoa mĩ nào để vẽ nên một lời giải thích đẹp đẽ hơn cho hoàn cảnh của họ.

Henry không thích phải bao biện cho hành vi của bản thân. Nó sẽ khiến ta dễ dàng quên đi bản chất của chính mình.

Gabrielle là một cô gái điếm, và cô có một mái tóc vàng, giống như Edeva; hầu như tất cả bọn họ đều vậy. Hàng thế kỉ trôi qua và anh chẳng thể nào nhớ nổi tên người vợ giờ đã nằm yên dưới ba tấc đất của mình. Vẫn giữ cho mình một sự kiên định không gì lay chuyển nổi, tất cả những cô gái anh chọn đều phải có tóc vàng.

Henry mỉm cười với cô từ bên đường. Và khi anh tiến tới, cô đáp lại bằng một nụ cười tinh ranh, chớp nhoáng và xinh đẹp. Anh không dài dòng, “Đi với tôi, chúng ta có thể làm tình trong bồn tắm.”

Tất nhiên sẽ phải là bồn tắm, bởi có một tên ngốc nào đó đã không biết đến điều căn bản nhất trong những điều căn bản nhất cần phải biết, đã cố liều mạng với một gã ma cà rồng đang xỉn quắc cần câu, cậu ta có vẻ rất muốn chết yểu và chẳng thể sử dụng cái thứ gọi là não đằng sau một cặp mắt sâu thẳm, bên dưới mái tóc rối bù đó. Mà chung quy lại là hiện tại tên ngốc đó đang nằm bất tỉnh trên giường anh.

Henry rửa sơ qua người cậu ta, gắp những mảnh gỗ vụng mắc lại khi mặt cậu ta bị đập vào tấm ván gỗ trên bến tàu (mà giờ vẫn đang cháy âm ỉ). Nhẹ nhàng hết sức có thể, anh thấm bớt phần máu rỉ ra bằng một tấm khăn đã được khử trùng bằng nước sôi, và trông cậu ta ngủ trong vòng mười lăm phút chỉ để đảm bảo cậu ta vẫn còn thở.

Khi rảo bước trên đường bên cạnh Gabrielle, Henry nghĩ về đôi bàn tay cân xứng hoàn hảo; phần xương hông nhô ra khi chiếc quần dài tuột xuống hơi quá sâu; mắt cá chân cứng cáp, khi chạm vào hơi lành lạnh, nhắc cho Henry để lò sưởi mở trước khi ra ngoài.

Làn da của cậu xanh xao, nhưng không giống như Henry. Gầy, nhưng trông vẫn khỏe mạnh với những cơ bắp có được sau hàng năm trời lao động vất vả miệt mài. Bờ vai cho thấy cậu từng đi cày, hoặc có lẽ là chặt củi.

Anh nghĩ về những nụ hôn lành lạnh, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua phần hõm nơi bụng và xương sườn của cậu. Độ dốc của xương quai xanh trắng ngà (không phải trắng nhởn). Nhưng giờ không phải lúc để nghĩ về những việc như vậy, khi Henry có việc quan trọng hơn phải làm.

Anh ra giá năm đô la với Gabrielle, để thể hiện sự hào phóng của mình; cùng một chai rượu gin, để chứng tỏ anh là người rộng rãi và cô sẽ không phí công. Không tốn quá nhiều thời gian để thuyết phục cô, Henry cũng không có thành kiến gì với những cô gái này. Anh thực ra khá thích họ; chí ít thì họ vẫn thành thật về kế sinh nhai của mình. Và cho dù cô có bệnh gì trong người thì anh có muốn lây cũng không được.

______________________________________

Siêu đoản văn 7

TÁC GIẢ: NCGH

Beta: Non-betad

6b85b79cgw1dkwjzm11pfj

 

Trong quán cà phê, một thiếu niên ngồi than thở với hủ nữ:

“Thật là, sao tui mãi không kiếm được mỹ thụ về làm ấm giường?”

Hủ nữ: “Sao không đổi tiêu chuẩn một chút?”

“Thôi thì chỉ cần một tiểu thụ ngoan ngoãn dễ mến là được rồi.”

Hủ nữ: “Uhm… thay đổi chút nữa…”

“Tiểu thụ khả ái đáng yêu?”

Hủ nữ: “Chút nữa…”

“Tiểu ngốc thụ?”

Hủ nữ: “Vẫn là có chút…”

“Ai da… chẳng lẽ lại là nữ vương thụ?”

Hủ nữ: “Ờm… thật ra chỉ cần thay đổi một chút nữa thôi…”

“Cuối cùng bà muốn tôi đổi như thế nào?”

Nhân viên phục vụ: “Chỉ cần em thay đổi chữ thụ thành công thì anh nguyện làm ấm giường cho em!”

Nói rồi nam nhân viên điển trai nắm tay thiếu niên kéo đi.

Hủ nữ: “Ây… anh trai à, cho dù có làm nhân viên tạm thời thì cũng nên làm cho hết tháng, cho em uống cà phê miễn phí thêm vài bữa, ngày nào cũng sẽ dắt cậu ta đến đây…” *thở dài*

Siêu đoản văn 6

TÁC GIẢ: NCGH

Beta: Non-betad

tumblr_mlxm0ayHlq1rkyuwno1_500

Vợ ôm mặt khóc trong nhà vệ sinh, hại chồng lo lắng chạy đến dỗ dành cả tiếng vẫn không chịu mở cửa.
Chồng: Na, ngoan nào, sao lại khóc như vậy? Mắt sưng thì sao?

Vợ: Hức… hức… tiểu Hủ nói… hức… hức…

Chồng: Cho dù có nói gì cũng không nên tin lời nàng ấy! Nàng ấy toàn chọc ghẹo thôi a. Ngoan, ra đây cùng ăn tối.

Vợ: Hức… tiểu Hủ… nàng ấy bảo… ta… ta… dạo này thèm chua… lại… lại còn… buồn nôn nữa… OA~~~~

Vợ nức nở vô cùng lợi hại, lại khiến chồng một phen sốt vó, đá cửa ôm vợ mang vào giường.

Chồng: Ngoan nha, nàng ấy chỉ toàn nói bậy.

Vợ: Bụng ta… dạo này đúng có… có… to ra…

Chồng đực mặt, đắp chăn cho vợ lại nhanh chóng lấy áo khoác mang vào.

Chồng: Ngoan ngoãn ở nhà, ta đi mua thuốc an thai.

Tiểu Hủ đến thăm hai vợ chồng, đứng ngoài cửa nãy giờ cuối cùng không chịu nổi, đá cửa xông vào.

Tiểu Hủ: Yah! Ta chỉ tính nói hắn ăn xoài chua nhiều như vậy lại còn buồn nôn, có khi nào trướng bụng ngộ độc không, nên đến bác sĩ khám. Hắn chưa nghe xong đã hai mắt đỏ hoe chạy về nhà. Các ngươi cũng thật là, hai thằng con trai thế nào làm mang thai được. *hét*

Siêu đoản văn 5

Tác giả: ~> NCGH

Beta: Non-betad

tdt-chibi0421

Đàn em ngồi trong phòng trọ đọc đam mỹ, thấy cảnh tiểu công lừa tiểu thụ ném lên giường xơi tái, thầm khinh bỉ.

Đàn anh: “Em ăn tối chưa?”

Đàn em: “Học trưởng, em muốn ăn anh!” Đàn em bắt chước tiểu công trong truyện, cười ranh mãnh.

Đàn anh đột nhiên lại không nói gì, mặt đỏ bừng.

Đàn em: “Thật sự…?”

Đàn anh: Anh… thật ra…

Chưa nói hết câu đã bị đàn em lôi lên giường, thành thục cởi hết áo quần.

Đàn em: “Học trưởng, thật là, em thích anh lâu đến vậy không dám mở lời, vậy mà chỉ tính nói giỡn, cá lại mắc câu…”

Hai người ôm nhau trên giường “vật lộn” một đêm.

Sáng hôm sau, trên giường, đàn em phụng phịu xoa xoa thắt lưng, bĩu môi không thèm nói. Đàn anh xoa đầu chìu chuộng, lại cười xòa:

“Thật ra, anh muốn nói, anh cũng chưa ăn tối, lại càng muốn ăn em hơn. Với lại, em nghĩ ai đã dày công đặt cuốn đam mỹ đó trên bàn em cả tháng nay? Bingo, cá đã mắc câu!”

Siêu đoản văn 4

Tác giả: NCGH

Beta: non-betad

jr___usagixmisaki_by_cosmofan1-d3ehr8g_large

Một cậu nhóc 17 tuổi chạy ào ào lên phòng mình, chốt cửa lại và luýnh quýnh bấm vào một nút tắt trên điện thoại mà chẳng thèm nhìn lấy. Tiếng đầu dây bên kia bắt máy và lập tức, như chỉ chờ có vậy, cậu nói thậm chí còn không thèm thở:

“Aaaaaa ~ Hân Hân ~ Thật sự là tui muốn kể gấp cho bà cái này trước khi tui quên mất thế nên bà có thể làm ơn im lặng nghe tui kể miễn bình luận được không? Yay ~ Hôm nay tui đã nói chuyện với ảnh rồi!!! Thật là muốn giết chết tui! Nhìn gần ảnh còn đẹp trai hơn cả trong mấy bức ảnh trong diễn đàn. Aaaa ~ Tui nghĩ là tui càng lúc càng yêu Hạo rồi! Hân Hân, bà nghĩ tui phải làm sao đây? Mỗi lần đến gần Hạo là tim tui giống như ngừng đập đến nơi, người ta là soái ca lạnh lùng nha, lại còn học giỏi nhà giàu nha! Tui làm sao mà xứng với người hoàn hảo như vậy được? Aizzz!”

“…”

“ Hân Hân, tui kể bà nghe, hôm nay ảnh nhặt được tập tranh vẽ của tui, thật là muốn câu rớt tim tui, tranh tui vẽ toàn là hình ảnh! May mà ảnh không có mở ra xem. Aida, hôm nay đúng là ngày may mắn của tui ~ Hân Hân, tui chịu hết nổi rồi, thật là muốn lập tức đè ảnh ra nha, tui phải làm sao bây giờ?????????”

“…”

“Hân Hân, bà có sao không? Tui nói nhanh quá hở?”

“…”

“Hân Hân?”

“Uhm… Tôi không phải Hân Hân gì đó.”

Một bên hóa đá.

“Vậy… ai vậy ạ?” – “Cục đá” hỏi.

“Là người hôm nay đã nhặt tập tranh vẽ cho em. Còn về chuyện phải làm sao… chúng ta gặp nhau đi rồi tôi sẽ cùng em bàn luận về việc ai đè ai.”

 

THE END